– Nhưng em vẫn cứ sờ sợ, mình ạ. – Tiết Hạnh không gọi Mari Ân bằng quý danh nữa mà xưng “mình”, vì từ vài hôm nay cô đã chính thức là Mari Ân phu nhân. – Mình biết không, đêm qua em nằm mơ thấy con gái em hét lên: “Mẹ ơi, sao mẹ ác thế?” Em sợ quá, không sao Chụp ảnh sự kiện chợp mắt được. Lúc ấy anh vừa kịp chạy đến.
– Thôi, cố ngủ đi một lúc để còn lấy sức mà bay. – Mari Ân nói xa xôi.- Cái gì cũng có giá của nó…
Lời cuối cùng này thì Tiết Hạnh không để ý hoặc là không hiểu. Cô quờ hai cánh tay trần ra
phía trước chực ôm cổ người chổng mới của mình, song Mari Ân đã né Iránh một cách khôn khéo.
– Em muốn mình nằm cạnh em để em đỡ chụp ảnh ăn hỏi cô đơn. – Giọng Tiết Hạnh khẩn khoản. – Ôi, sao em thấy lẻ loi thế này!
– Xứ sở này không đáng để ta hưởng tuần trăng mật! – Mari Ân không còn cách thoái thác nào khác là phảỉ xổ rá một lời phủ định thật đắt giá khiến Tiết Hạnh phảỉ tin ngay.
Tiết Hạnh không dám nẵi ép thêm nữa. “Anh ấy là một người đàn ông đứng đắn, quá đứng đắn. – Cô nhủ thầm lương tâm minh. Hèn nào, ngoài năm mươi tuổi đầu, chưa một lần cớ vợ. Yêu ta mà chưa hề nửa lần thả chiếc hôn lên cặp môi khát cháy tình yêu của ta, lại càng không bao giờ xàm xỡ trên da thịt ta. Về điểm này thì anh ấy thật giống Sang – những người đàn ông nghiêm túc thường chụp ảnh đám cưới vẫn xử sự như thế”. Càng ngày cô càng bị cái tính cách hơi khác người ấy của ông Việt kiều cuốn hút. Có phải vì vậy mà ngay từ những phút đầu gặp ông, cô đã bị thu phục hoàn toàn; cô trở nên ngoan ngoãn như một chú chuột nhắt đứng trước một con mèo, chứ không ngang ngạnh như trong quan hệ với người chồng cũ? Cô nhắm nghiền mắt lại và cố mường tượng ra một tương lai sáng sủa ở xứ lạ.
– Anh muốn họ hàng của anh được đón em khi em đang tưưi lắn như một bông hoa,- Mari Ân cò’ ý tìm những hình ảnh thật lạ, những từ thật hay để động viên Tiết Hạnh.
Read Full Article